Tiếng Việt

Bài dự thi của tác giả Trương Thị Thanh Xuân - ICO Bình Định

27/04/2021

Nhân kỷ niệm 13 năm ngày truyền thống của tập đoàn ICOGroup, một vài cảm xúc nhỏ trong Tôi - Nhân viên kế toán công tác tại Chi nhánh Bình Định gần 1 năm qua đã tạo ra những dòng viết này như 1 lời tự sự về tình cảm của tôi dành cho tập đoàn ICOGroup.

Tôi đã công tác tại Ico Bình Định gần 1 năm, quãng thời gian này không thật sự quá dài nhưng cũng đủ để lại cho tôi những tình cảm nhất định với nơi mà tôi làm việc, đôi khi đồng cảm không được tạo bởi sự trường kỳ của thời gian mà chỉ cần trong khoảnh khắc cũng như đôi khi chúng ta cảm thấy được ý chí cùng nhìn về một hướng, chung một ý tưởng, và đối với tôi, ICO như là ngôi nhà thứ 2, nơi mà tôi làm việc, nơi mà tôi phấn đấu để hoàn thiện bản thân, và mong muốn góp một phần công sức cùng với đồng nghiệp để đưa công ty ngày càng phát triển đi lên.

Tôi gia nhập vào công ty đúng lúc thời điểm dịch covid-19 đang diễn ra, khó khăn là điều hiển nhiên đối với mỗi công ty trong giai đoạn này, với sự nhận định và định hướng đúng đắn kịp thời từ ban lãnh đạo tập đoàn nên công ty đã có những bước đi tích cực như: chuẩn hóa đội ngũ cán bộ, chuẩn hóa về sản phẩm, chuẩn hóa về quy trình góp phần nâng cao hiệu quả hoạt động cúa các đơn vị trong tập đoàn. Trong cái khó tôi nhận thấy mỗi một người nhân viên luôn nỗ lực hết mình, cấp quản lý luôn đôn đốc, nhắc nhở, chỉ dẫn tận tình, và với nền tảng vững chắc được xây dựng từ lòng tin trong mỗi nhân viên thì thách thức sẽ hóa thành cơ hội.

Tôi đang thật sự hoà mình vào gia đình ICOGroup, nơi có những người anh em để chia sẻ tất cả những gì mà trọng trách của mình cần phải chia sẻ. Tôi nhìn thấy ICOGroup trong công việc luôn quan niệm rằng dù là nhà quản lý ở bất kỳ cấp độ nào cũng không quên rằng điều quan trọng nhất là phải có tâm. Cái tâm theo tôi ở đây là phải biết lắng nghe cộng sự của mình dù người đó là ai, nhân viên hay lãnh đạo. Phải biết và chia sẻ những khó khăn cùng anh em thì mới đánh giá công tâm được. Đã làm lãnh đạo ở bất cứ cấp độ nào cũng phải có chính kiến của mình, không sợ sai, điều quan trọng là nhận biết cái sai đó như thế nào đôi khi lại là bài học cho mình được tốt hơn, luôn luôn trau dồi kiến thức lắng nghe, học hỏi. Hãy khẳng định mình bằng chính năng lực của mình.

Thông điệp tôi muốn gửi đến toàn thể mọi người là dù bạn có đang làm ở bất cứ vị trí nào và bất cứ nơi đâu thì mỗi đóng góp, sự nỗ lực của các bạn dù lớn hay nhỏ đều được trân trọng và đền đáp xứng đáng chỉ cần bạn quên đi cái cách bạn làm việc như một người làm công ăn lương mà hãy làm việc bằng tất cả đam mê và nhiệt huyết của mình. Đừng nhìn vào những cái phù du ảo tưởng bên ngoài mà nôn nóng với cái đang có hiện tại, đừng ích kỷ, hẹp hòi hay an phận mà quên đi trách nhiệm với tập thể. Hãy xem ICOGroup là mái nhà thứ hai của mình để cùng chung tay góp sức, đoàn kết một lòng, tương trợ lẫn nhau.

Tôi xin kể về câu chuyện thực tế mà tôi là người trong cuộc, ấn tượng sâu đậm về cô học trò đầy nghị lực và cũng là một bài học đáng để suy ngẫm về nghị lực và ý chí khi đã có sự quyết tâm. ICO Bình Định duy nhất có một bạn Nguyễn Thị Hiền, đăng kí du học Đài Loan chuyên ngành kì tháng 3.2020, vì ảnh hưởng dịch covid-19 nên phải lùi kì tháng 10.2020.

Hiền đã tốt nghiệp Đại học Quy Nhơn, đi làm thì công việc bấp bênh, lương thấp nên quyết tâm đăng kí đi Du học Đài Loan. Việc theo học tiếng Trung lại bị gián đoạn bởi dịch bùng phát, xã hội thực hiện giản cách xã hội. Mỗi một giai đoạn là một chặng đường gian nan đối với Hiền, vì ảnh hưởng dịch covid-19 nên gia đình không cho bạn tham gia, tuy nhiên nghị lực và sự quyết tâm bạn đã thuyết phục gia đình cho ra Bắc Giang (vì lúc đó Bình Định không có giáo viên tiếng Trung), được sự giúp đỡ từ Ban Đài Loan Hiền đã hoàn thành khóa học và chuyển bước làm hồ sơ. Thêm 1 bước là 1 giai đoạn khó khăn đối với Hiền, gia đình tiếp tục phản đối, bố quyết tâm không cho đi, mẹ thì phụ thuộc vào bố.

Trước khi có chuyến thăm gia đình, tôi đã ngồi nói chuyện với Hiền, phân tích những khó khăn khi đi xa nhà, mà là ra nước ngoài, không có sự hỗ trợ tài chính từ gia đình để Hiền cảm nhận về sự  khó khăn khi phải một mình lo toan về cuộc sống. Hiền rất tự tin vào bản thân, Hiền nói: “Em biết sẽ rất khó khăn, nhưng đã chọn thì em sẽ chấp nhận và cố gắng vượt qua nó”, tôi nhận thấy được sự quyết tâm của Hiền nên đã đến thăm gia đình, trình bày những ước muốn của Hiền, phân tích những điều mà gia đình băn khoăn, lo lắng,… và gia đình đã chấp nhận tiếp tục cho Hiền tham gia làm phỏng vấn visa. Nếu như vậy thì đơn giản nhỉ? Đến gần ngày phỏng vấn visa thì gia đình tiếp tục không cho Hiền đi, thực sự cảm nhận lúc đó của tôi rất rối và bế tắc, cảm giác đó không chỉ cho tôi, nhưng tôi nghĩ bế tắc cho Hiền, Hiền khóc suốt và luôn nói “em không đi em không biết sau này em sẽ sống sao nữa cô ơi”.

Tôi suy nghĩ rất nhiều, và tôi đã gọi cho bố của Hiền, xin hẹn gặp thêm 1 buổi nói chuyện, Bố Hiền đồng ý. Và thực sự không đơn giản như vậy, hai cô trò hẹn nhau đi, trước 1 giờ đồng hồ, Hiền nhắn: ‘Cô ơi, cô có đi ra nhà em không, bố mẹ em đang cãi nhau, không cho em đi nữa, không có kết quả đâu cô, cô có muốn đi nữa không ạ?” Hiền vừa nói và vừa khóc. Tôi nói với Hiền:” cô đã hẹn với Bố em thì cô sẽ đi, còn kết quả như thế nào còn phụ thuộc vào quyết tâm của em nữa”. Và cuộc hành trình bắt đầu, nhà Hiền cách Quy Nhơn khoảng 45km, đường đi thì quanh co, đèo dốc, heo hút, nắng, gió và cát bụi, hai cô trò đèo nhau đi xe máy. Đến nhà lúc 13h30, cuộc nói chuyện đầy đủ cả gia đình Hiền, bố mẹ, chị gái, tất cả đều bác bỏ việc Hiền đi du học.

Qua 3 giờ đồng hồ nói chuyện, Hiền đi được chỉ có 1%, nhìn cô bé rất tội, cứ phải nuốt nước mắt vào trong. Động lực của tôi từ đó, ước mơ và tương lai của Hiền, như thế nào nhỉ? tôi sắp xếp lại tất cả và phân tích cả 1 quá trình gian nan mà Hiền đã nổ lực, và sử dụng chiến thuật “vừa đánh vừa xoa”, tỉ tê, mềm mỏng, cứng rắn,… Đúng như 1 trận đấu bóng, hai đội đang hòa nhau, đến phút 89 mới tạo nên kiện tác để chiến thắng, 16h45’ gia đình chấp nhận cho Hiền đi. Giây phút đó, tôi thực sự rất vui. Và ngày 8.10.2020 Hiền đã bay sang Đài Loan, bắt đầu một hành trình mới, khó khăn là đó, nhưng ước mơ và hoài bão sẽ giúp Hiền vượt qua để gặt hái những thành công.

Lời nhắn của Hiền dành cho tôi: “Em cảm ơn cô rất nhiều vì thời gian qua cô vất vả vì em ạ. Mãi yêu cô”. Tôi rất vui, vui vì đã cũng em thực hiện khởi đầu của ước mơ, và mai sau tôi hi vọng gặp lại em với câu nói “Em đã thực hiện ước mơ rồi cô ạ”.

Nếu mọi người nhìn vào sẽ nghĩ tôi là người đã tạo nên thành công đó, tôi thì lại không nghĩ vậy, phần mọi người nhìn thấy là phần bề nổi, còn cả 1 giai đoạn nổ lực của cả Hiền, sự giúp đỡ của Cô Trang, thầy sang từ Ban Đài Loan … lại là phần chìm không ai thấy được. Tôi chỉ là người trực tiếp thực hiện, và nhờ vào sự giúp của mọi người và sự nổ lực của Hiền nên mới có được sự thành công. Tôi rất vui vì điều đó. Quan điểm của tôi là: công ty là một tập thể, công ty muốn ngày càng phát triển đi lên thì mỗi một nhân viên hãy lấy lợi ích, sứ mệnh của công ty làm mục tiêu, đoàn kết ắt sẽ thành công.

Và lời cuối, tôi chúc cho tập đoàn ICOGroup của chúng ta luôn tràn đầy khí thế, vững bước thành công, phát triển ổn định và bền vững!